anh là bài hát trong lòng em

Em là thiên thần long lanh trong anh. guHancci là bài hát nổi tiếng của tác giả guHancciLamNhac🎧 | Hãy tạo video TikTok của chính bạn với bài hát Em là thiên thần long lanh trong anh. guHancci và khám phá các video 38.6K được tạo bởi các tác giả mới và nổi tiếng. Tóm tắt: Ngàу trong ngày hôm qua anh chiêm bao thấу em đóTrong giấᴄ mơ em lại ᴄàng dễ thương và đáng yêu ghêTại ѕao ta không có tác dụng quen ᴠới em ᴄhớCho giấᴄ mơ ko ᴄòn là giấᴄ mơ.Ngàу trong ngày hôm qua anh nằm mê thấу emRồi hôm naу trái tim lại nhung Tên gốc: Người là lòng ta nội đích nhất thủ ca Convert: Muacauvong (TTV) Edit: Siara Thanh Vân Beta: Khánh Linh Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng Edit: rùa ~ Nguồn: https://siaratran.wordpress.com Văn án: Anh là một bài hát trong lòng em Chỉ có một mình em biết giai điệu cùng ca từ Sao em lại tắt máy là câu chuyện bất chợt đến với chàng trai, trong mơ cô gái bất ngờ cắt liên lạc, chàng trai dằn vặt tự trách bản thân trong 1 khoảng thời gian đến lúc không chịu được nữa thì chạy đến nhà cô gái để hỏi ra lẽ lí do và hay được tin cô đã mất trong một cuộc tai nạn. Anh là một bài hát trong lòng em Tác giả : Mễ Ước Ngươi là lòng ta nội nhất thủ ca Chỉ có ta tự mình biết nói giai điệu cùng ca từ Nó có điểm ngọt ngào, có điểm toan sáp, có điểm tái nhợt.. Không nghĩ tới có một ngày, nó thế nhưng hội biến thành tình ca hát đối Ghi chú về lời bài hát Trong em có anh là. Lời bài hát Trong em có anh là liên tục được cập nhật đầy đủ các thông tin về nhạc sĩ, ca sĩ thể hiện, năm sáng tác, mp3 cũng như video clip (youtube) tại loibaihat.biz. inlerogvi1986. Thật là muốn mua một cái khăn lụa cho anh che kín mặt luôn, hay là đem mắt của tất cả mọi người trên đường đâm cho mù. Đây là đêm giao thừa ngọt ngào nhất mà Tề Miểu đã trải qua, sợ ba mẹ phát hiện mình chạy ra ngoài thì không biết sao mà giải thích, khoảng 9 giờ cô lưu luyến không rời cùng nói lời tạm biệt với Qua Nhiên rồi đi về nhà. Cô không có chút tâm tình nào để xem chương trình cuối năm, ngồi trước máy tính cùng Qua Nhiên tán gẫu trên QQ, bởi vì quá kích động, cô lại không biết nói cái gì cho phải , cũng may Qua Nhiên thường hay tạo ra một cái đề tài mới, cho nên không có nhạt nhéo gì. Qua 12 giờ đêm, ba mẹ đã ngủ, Tề Miểu cũng buồn ngủ đến không cầm cự được, lúc này mới tắt máy tính đi rồi lên giường ngủ một giấc. Ban ngày vừa mới giặt chăn mền cùng áo gối cho nên mang một hương vị của ánh mặt trời, hương vị ấy dễ ngửi lại ấm áp, một đêm ngủ ngon không có giấc mơ nào. Đầu năm cùng đi chung với ba mẹ chúc tết, mẹ của cô thấy khuôn mặt cô tươi tắn, xán lạn có chút khác thường, cho nên có chút nghi ngờ hỏi “Có chuyện gì tốt sao, tâm tình vui như vậy?” Trong lòng Tề Miểu dường như là có mật đường chảy qua, càng ngày càng ngọt, khóe miệng cũng không nghe lý trí sai khiến, mà luôn nhếch lên. Mặc dù có sự xúc động cứ muốn nói cho mọi người biết, mình và Qua Nhiên đã chính thức yêu nhau. Nhưng nghĩ đến công lực tra hộ khẩu cùng hành động bức hôn cuồng nhiệt và cực kỳ tàn ác sắp tới, Tề Miểu vẫn quyết định nhẫn nại, qua một thời gian ngắn nữa chờ mình cùng Qua Nhiên ổn định lại rồi mới nói với bà sau vậy. Đầu năm mùng một bắt đầu đi chúc tết bạn bè, các loại bữa tiệc thật sự nhiều không kể xiết, buổi tối mùng bốn Tề Miểu mới dành ra thời gian để gặp mặt với Qua Nhiên. Tuy rằng ngày nào hai người cũng gọi đều đặn mỗi bữa 1 cú điện thoại, tin nhắn, không khí đã dần thân mật tự nhiên không ít rồi, hiện tại ngồi đối diện với nhau, Tề Miểu lại có loại cảm giác không thật lắm. Bây giờ thật sự Qua Nhiên đã là bạn trai của cô sao? Giống như đã trở lại thời thiếu nữ ngây thơ, nhìn vào ánh mắt của anh đã có cảm giác mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống. Trên ghế dường như đều mọc đầy rẫy gai nhọn, cô ngồi thế nào cũng cảm thấy không thỏai mái, cô còn cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh nhai nuốt quá lớn, bữa cơm này ăn thật sự là dè dặt mất tự nhiên a. Thấy bộ dáng của cô như vậy, Qua Nhiên có phần buồn cười, trên mặt lại không có biểu hiện ra vẫn chăm sóc cô đàng hoàng, cười hỏ “Hôm nay đã làm gì?” “Cả nhà của cậu cả phải về Bắc Kinh, cho nên đi với ba mẹ qua nhà ngoại.” Nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng Tề Miểu cũng dần thả lỏng lại chút. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cơm nước xong thì ra khỏi nhà hàng, Qua Nhiên hỏi Tề Miểu “Có muốn đi xem phim hay không?” Tề Miểu nháy mắt mấy cá, trong lòng có chút buồn cười. Không phải là anh muốn trở về lại thời quen bạn gái lúc còn học trung học đấy chứ, lộ trình vẫn là đi ăn cơm, xem phim, tản bộ, rồ đưa cô về nhà ? Bất quá nói đi cũng phải nó lại, nam nữ hẹn hò, bất kể là học sinh trung học hay là người đã trưởng thành, hình như cũng chỉ có mấy hoạt động này. Tề Miểu rất muốn xem phim 《 Nếu yêu, yêu đến cuối cùng 》, đáng tiếc là phải mấy ngày nữa mới ra rạp chính thức, nghĩ thầm hay là xem phim 《 Võ lâm ngoại sử 》cũng được. Không nghĩ đến Qua Nhiên không có mang cô đến rạp chiếu phim mà là đưa cô đến một tiệm chiếu phim thu lại của bạn anh mở. Bên trong phòng chiếu sắp xếp giống như là một rạp chiếu phim gia đình vậy, có máy chiếu này, có ghế sopha dài này, còn có tủ lạnh cùng bàn trà, điều kiện rất tốt. Trong phòng chiếu có rất nhiều DVD, khách hàng có thể tự do lựa chọn phim nhựa mà mình thích. Qua Nhiên nhường Tề Miểu chọn, cô lựa rồ lựa, cuối cùng quyết định xem một bộ phim tên là《Mối Tình đầu là chuyện nhỏ 》của Thái lan. Chọn xong phim, Qua Nhiên liền tắt hết đèn trong phòng đi, bên trong phòng một mảnh đen kịt, hai người chỉ có thể nương theo ánh đèn trên màn hình để nhìn đối phương. Vỗ vỗ phía bên tay phải của mình, Qua Nhiên nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng nó “Tới đây.” Giọng nói của anh dường như mang theo ma lực, dụ hoặc làm Tề Miểu chỉ biết ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống. Bắt đầu chiếu phim. Qua Nhiên cầm tay trái của cô để lên chân anh, hai người vai sóng vai nhau thực sự rất gần, hô hấp của lẫn nhau còn có thể rõ ràng nghe rõ. Tề Miểu không khỏi nghĩ đến ngày kết hôn của Nghiêm Mạt Mạt, ngày đó mình đưa Qua Nhiên đang say rượu về nhà, từ trong túi quần anh tìm chìa khóa rồ đụng đến bắp đùi anh, thật sự là khó xử, gò má cùng lòng bàn tay nhất thời lại càng nóng lên. Cũng may Qua Nhiên không để ý đến hành động kỳ quặc của cô, mắt nhìn phía trước, chuyên chú xem phim. Tề Miểu cũng bị tình tiết của phim làm cho hấp dẫn ánh mắt, những cảm xúc trên người cũng dần giảm bớt. Đầu phim, là tự sự của nữ chính, “Ở sâu trong nội tâm của mỗi một con người chúng ta, đều có cất giấu một người, mỗi lúc nghĩ đến người ấy, lại có một chút đau lòng…” Phút chốc trong lòng Tề Miểu dâng lên một chút chua xót. Theo tình tiết phát triển của phim, nhìn nữ chính thời thời khắc khắc chú ý nam chính, vì anh ấy mà làm vô số việc ngốc cùng chuyện xấu, vì anh ấy nỗ lực làm cho mình đẹp hơn, ưu tú hơn, nhìn nữ chính sau khi thổ lộ với nam chính nhưng lại bị từ chối thì gục ở trên bàn bi thương khóc lớn, nhìn cô đem quyển sổ đầy tên và hình của nam chính vứt bỏ….Tề Miểu giống như thấy được mình của nhiều năm về trước, không nói một lời theo sát biến hóa trong cảm xúc của nữ chính, bỗng nhiêu kích động bỗng nhiên bi thương. Qua Nhiên cũng luôn không nói gì Tề Miểu không muốn phỏng đoán, không phải anh nhớ lại Lâm Tử Thanh. “Trước kia, cực kỳ lâu, có hai con mực. Bọn chúng gặp được đối phương sau đó yêu nhau, bắt đầu kết giao cuối cùng kết hôn. Ở ngày cử hành hôn lễ đó, con mực cha xứ sẽ kể cho hai con mực dắt tay nhau, cho nên bọn chúng bắt đầu nắm tay, dắt tay dắt tay dắt tay….” Lúc thấy đoạn chuyện xưa của con mực, Qua Nhiên nắm tay Tề Miểu rồi xiết chặc, nói với cô “Làm sao bây giờ, lần trước đi cắm trại, hình như anh cầm con mực cho em ăn…” Tề Miểu cười nói “Về sau không ai là được.” Trong lòng lại ê ẩm toan chát, rất nỗ lực chịu đựng để nước mắt không có rơi ra ngoài. Qua Nhiên vĩnh viễn sẽ không biết mình cũng đã từng giống như nữ chính, thích anh, khờ khạo mà thích anh, thậm chí so với nữ chính cô còn hèn mọn hơn, cô vẫn luôn lặng lẽ thích anh, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ làm chuyện gì để hấp dẫn sự chú ý của anh, ngay cả một lần thổ lộ cũng là do xúc động chứ não chưa kịp suy nghĩ đến, chưa từng có tham vọng quá đáng rằng anh sẽ có một chút đáp lại. Vì cái tự tôn đáng buồn này của mình, cho dù hai người hiện tại có yêu nhau đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đem chuyện này nói cho anh nghe. Cái cô muốn không phải là cảm động, mà là sự yêu thương xuất phát từ nội tâm của anh cơ. Vì không để cho Qua Nhiên phát hiện ra sự khác thường của mình, Tề Miểu ra vẻ hoa si cảm khái nói “Nam chính rất đẹp trai a ~” Editor xem miệng 1 chút, em cũng thấy đẹp a, haizz lúc ms coi cuồng anh Mario Maurer gần chết Qua Nhiên buồn cười, hừ một tiếng chua ngoa nói “Anh không đẹp trai sao?” “Đẹp thì có đẹp.” Tề Miểu cười hì hì nói, ” Đáng tiếc anh đã không còn là thiếu niên đẹp trai ngày đó nữa rồi, hiện tại có thể xem như là ông chú đẹp trai thôi.” Qua Nhiên cười đưa tay ngắt mặt cô. Ra khỏi tiệm, Qua Nhiên rất tự nhiên là nắm tay Tề Miểu tiếp tục dắt đi, mười ngón tay quấn lấy nhau bỏ vào trong túi áo của mình. Mặc dù chỉ là nắm tay nhau thôi, nhưng cái loại vô hình trung thân mật này lại làm cho Tề Miểu đang khẩn trương, căng thẳng buông lỏng không ít. Dọc theo đường đi, cô nhiều lần không nhịn được quay đầu nhìn anh, nghĩ đến trước kia rất thích một cuốn tiểu thuyết, hình dung vai nam chính trong đó có một câu Anh ta có khuôn mặt yêu nghiệt, những nam nhân tồn tại trên thế giới cũng phải che mặt. Có câu nói, tình nhân trong mắt ra Tây thi, chúng nữ nhân lâm vào bể thì rồi quả nhiên đều là mù quáng, anh ấy trong mắt mình, thì vĩnh viễn là đẹp trai nhất, tốt bụng nhất. Năm Qua Nhiên 17 tuổi, là một thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời, năm anh 27 tuổi, dĩ nhiên đã mất dần đi sự ngây ngô cùng ngang ngạnh, đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng và kiên cường vĩ đại. Anh bây giờ so với anh năm đó, càng thêm vô hạn mị lực. Những người phụ nữ đủ mọi tầng lớp, cùng đủ mọi tuổi tác, thậm chí là đàn ông cũng không tự chủ được sẽ quay đầu nhìn anh. Tề Miểu có chút khó chịu, rồi lại cảm thấy ngọt ngào cùng đắc ý. Người đàn ông này a, bây giờ là của mình , ôi chao….. “Cười cái gì?” Qua Nhiên quay đầu nhìn cô hỏi. Tề Miểu thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm anh rồi làm một bộ ủy khuất đến cực điểm, ngữ khí đắng chát như thù hận nói “Thật là muốn mua một cái khăn lụa cho anh che kín mặt luôn, hay là đem mắt của tất cả mọi người trên đường đâm cho mù .” Qua Nhiên sợ run một chút, sau đó lại cười ha ha. Tề Miểu cũng cười. Qua Nhiên cười một lát, chợt dùng bước, cúi đầu xuống ngay chỗ mi tâm của cô nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một cái. Nụ cười của Tề Miểu cứng đờ, trừng lớn con mắt, có chút ngu ngốc nhìn anh. Qua Nhiên mỉm cười đưa tay ra giúp cô vuốt sợi tóc đang dính lại trên gò má gì gió thổi, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm nói “Về nhà thôi.” “Ừ…” Bộ phim Nếu yêu, yêu đến cuối cùng’ ở VN thì phim được mang tên Tương Ái Tên phim Eternal Moment 2011 Đạo diễn Trương Nhất Bạch Kịch bản Wei Shen, Xing Aina Diễn viên chính Lý Á Bằng, Từ Tịnh Lôi Thể loại lãng mạn Thời lượng 1h 42mn Quốc gia China Chỉ cần nhìn anh như thế thôi, mà lại có thể nhanh chóng vui vẻ như vậy 1 Chủ nhật, cơn mưa mùa hạ tí tách rơi ngoài cửa sổ, bầu trời u tối một màu. Tề Miểu ghét nhất tiết trời như vậy, không khỏi cảm thấy buồn bực uất ức. Không muốn vẽ đồ họa, cô mở laptop ra miễn cưỡng làm tổ trên ghế sofa, ôm một bọc khoai tây chiên vị cà chua xem một bộ phim hoạt hình thanh xuân vườn trường rất vui vẻ là 《 Hội trưởng là nữ phó đại nhân》. Nam chính gọi là Băng Thác Hải, sở hữu một ngũ quan tinh xảo cùng một đầu tóc vàng hơi lộn xộn một chút, là một soái ca anh chàng đẹp trai điển hình ở trong manga Nhật Bản, cá tính thì có chút phúc hắc, thường xuyên trêu chọc nữ chính, đem nữ chính chọc tức giận nhăn mặt le lưỡi, bộ dáng đáng yêu vô cùng. Tề Miểu xem một mạch say sưa đến tập thứ bảy, sau đó không đợi được tập thứ tám ra lò nên tìm được một trang Anime xem trước phiên bản truyện tranh. Xem từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, cơm trưa cũng không nấu, chỉ tùy tiện nấu mì gói ăn đỡ đói. Sở dĩ cô điên cuồng như vậy, cũng không phải là bộ phim hoạt hình này hay đến nỗi nào. Trên thực tế, cô học vẽ tranh khi mới 10 tuổi, học đại học khoa mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp làm trong một tòa soạn chuyên về tranh minh họa, từ nhỏ đến lớn xem qua vô số Anime, loại phim hoạt hình vô cùng mơ mộng ngây thơ này đối với cô mà nói thì không có lực hấp dẫn gì mấy. Cô chỉ thích vai nam chính Băng Thác Hải mà thôi, anh cho cô có cảm giác có chút giống như Qua Nhiên. Một năm này bận rộn làm việc, lại bị Tề mẹ bắt buộc đi xem mắt, Tề Miểu đã lâu rồi không nhớ về anh, thật lâu không có xem qua nhật kí trên trang của anh, cũng thật lâu không có nghe người khác nói về tin tức của anh. Lần trước cô nhìn thấy anh, là chuyện của mùa đông năm kia rồi. Đầu năm, bầu trời rốt cục đã sáng trong trở lại, cô cùng bạn thân là Nghiêm Mạt Mạt hẹn gặp nhau ở cửa trường học cũ để ăn mì thịt bò ở quán điểm tâm sáng “Thiên thiên lai” nhớ lại một thời trung học, đang chuẩn bị đi qua Quảng trường thế kỷ Sái Thái Dương, ai ngờ ở trên đường tình cờ gặp Qua Nhiên đi cùng Lý Thắng Nghiêu, Phùng Minh Huy đi tới. Lý Thắng Nghiêu là người yêu đầu tiên của Nghiêm Mạt Mạt, sau khi hai người chia tay thì chiến tranh lạnh thật là nhiều năm, lên đại học mới dần dần nói chuyện lại với nhau, tuy là quan hệ chưa có tốt nhiều, nhưng là khi thấy nhau thì có thể chào hỏi nói chuyện mấy câu. “Mạt Mạt, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lý Thắng Nghiêu cười nói. Nghiêm Mạt Mạt cũng cười “Bình thường” “Lấy chồng chưa a?” Lý Thắng Nghiêu làm ra vẻ tùy ý hỏi một câu. “Ha ha, còn không có, còn anh, cưới chưa?” Lý Thắng Nghiêu thở dài “Ôi, anh cũng muốn kết hôn, nhưng không có ai gả cho anh a ~ “ Phùng Minh Huy một bên cười đến ái muội, nháy mắt ra hiệu nguyên văn tề mi lộng nhãn “Nếu không , hai người dụ dỗ nhau một lần nữa đi?” Năm đó , lúc Nghiêm Mạt Mạt cùng Lý Thắng Nghiêu yêu sớm, thì Mạt Mạt cùng đám bạn bè xấu nguyên văn hồ bằng cẩu hữu của Lý Thắng Nghiêu thật sự thân thiết, trong đó cùng với Phùng Minh Huy là quan hệ tốt nhất, anh ta còn nhận Mạt Mạt làm em gái nuôi, hơn nữa Phùng Minh Huy còn luôn luôn thẳng tính, cho nên ở trước mặt Mạt Mạt cùng Lý Thắng Nghiêu nói chuyện chẳng có chút kiêng nể gì hết. Lý Thắng Nghiêu nữa đùa nói “Được nha, Mạt ý của em như thế nào?” Nghiêm Mạt Mạt cười quở trách nói “Thôi đi, anh hại tôi một lần còn chưa đủ a” Vẻ mặt của Lý Thắng Nghiêu ngượng ngùng, còn Phùng Minh Huy thì cười lớn, Qua Nhiên cũng cười theo, chợt vỗ vai Lý Thắng Nghiêu còn vẻ mặt thì vui sướng khi người gặp họa, “Nghiêu tử, nghe thấy chưa, người ta Mạt Mạt là hảo mã dịch là Con ngựa tốt, mới không ngốc đến nỗi quay đầu lại gặm cọng cỏ thối rửa như cậu đâu” Qua Nhiên mặc một cái áo khoác màu cà phê, quần dài màu đen, tóc xén đi rất nhiều, không hề giống như lúc còn học sinh để tóc chạm vai, không hề tùy ý mang giầy đá bóng nữa, mà thay vào đó lại là đôi giày da màu đen, còn đeo một cặp kính đen giấu đi không ít sự sắc sảo trong ánh mắt, … Cả người mất đi một phần nào đó ngây ngô của trẻ con, lại có thêm một chút cảm giác thành thục , chững chạc. Cái duy nhất chưa thay đổi ở anh là nụ cười xán lại giống như ánh nắng mặt trời ấm áp, cùng với bộ dáng khi nói chuyện thì mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa, vẫn là khiến người ta say mê như thế. Có lẽ là người phân theo nhóm, vật hợp theo loài chăng? Bạn thân của Qua Nhiêu đều có dáng có tướng , trước mặt là Lý Thắng Nghiêu cùng Phùng Minh Huy cũng có dáng dấp không tệ, nhưng là bọn họ đứng ở bên cạnh Qua Nhiên, tựa như ngôi sao lộng lẫy gặp phải trăng sáng mà trở nên ảm đạm thất sắc dịch là biến sắc âm u , tầm mắt mọi người cũng không tự chủ được dừng ở trên thân hình cùng khuôn mặt của Qua nhiên. Ngày đó, bốn người bọ họ hi hi ha ha nói chuyện quá khứ, Tề Miểu trước kia cũng rất ít khi cùng ba người bọn họ lui tới, nên một câu nói cũng chen vào không lọt, liền cứ như vậy đứng ở một bên, vừa tham lam vừa cẩn thận dè dặt liếc trộm Qua Nhiên. Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người rất ấm áp, tâm trạng Tề Miểu cũng rất ấm áp. Có lúc cô cảm thấy mình là một người cực kỳ dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nhìn anh như thế thôi, mà lại có thể nhanh chóng vui vẻ như vậy. Bỗng nhiên, anh đối với cô cười cười, sau đó không nói gì thêm, yên lặng cùng cô phơi nắng mặt trời. Anh không nói gì, Tề Miểu lập tức hiểu được dụng ý của anh, anh là không muốn làm cho cô có vẻ không hợp nhau như vậy. Anh thân thiết làm cho Tề Miểu ngoài ý muốn cảm động, càng không nghĩ đến anh lại vẫn nhớ được tên của cô, khi theo chân bọn họ chào tạm biệt, anh nhẹ nhàng nói với cô “Tề Miểu, em càng ngày càng xinh đẹp nha” Tề Miểu ngây ngẩn cả người, đến Quảng trường thế kỷ mới có phản ứng, theo tính cách ngày thường của cô, hoàn toàn có thể tùy tùy tiện tiện trả lời anh một câu “Ha ha, soái ca, anh cũng càng ngày càng đẹp trai, ô “ Đáng tiếc, ở trước mặt anh, cô luôn vụng về như thế. Điên thoại di động đã yên tĩnh một ngày vang lên, cắt ngang hồi ức ấm áp của Tề Miểu. Nghiêm Mạt Mạt hẹn cô cùng nhau ăn cơm, còn thần bí hề hề nói rằng có người mời khách. Tề Miểu giật mình, “Cậu có tình yêu mới sao?” “Hắc hắc, chính xác, bất quá xác lập quan hệ cũng chưa lâu lắm” Nghiêm Mạt Mạt cười hì hì nói. “Ai a, mình có quen không?” “Cậu tới thì biết” Nghe lời này, hẳn là người mà Tề Miểu quen biết. Cô suy đoán hiếu kỳ đến khách sạn, nhất thời hai mắt trợn tròn, bạn trai mới của Nghiêm Mạt Mạt lại là Lý Thắng Nghiêu. Mạt mạt ngồi bên cạnh anh ta, cười đến ngượng ngùng nhưng hạnh phúc. Lý Thắng Nghiêu nhìn Mạt Mạt, vẻ mặt sủng nịch cùng đắc ý. Sau khi khiếp sợ, Tề Miễu nhịn không được giễu cợt cô, “Mạt Mạt, cậu vẫn là không chịu nổi dụ hoặc liền biến thành phôi mã dịch là con ngựa hư hỏng ?” Nghiêm Mạt Mạt xấu hổ giận dữ đánh cô một cái, “Vào đi, chán ghét a!” Cười đùa một hồi, Kế Nhã Thần gọi điện thoại đến, Tề Miểu đi ra ngoài nghe điện thoại. Anh ta trước đó không lâu vào làm việc tại công ty của gia đình, mỗi ngày đều ỷ lại mình là thân thích thì hành động không coi đâu vào đâu cả, không được thì nói với cô rằng ba anh ta cùng chú anh ta thế nào, rồi thế nào sai khiến anh ta, nhân viên nữ trong công ty khủng long như thế nào, anh ta hãm sâu vào nhà giam thế nào, rồi thế nào không có tự do, nghiễm nhiên đem thân mình thành Đường tăng. Tề miểu xoa huyệt thái dương ứng phó, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ bả vai của cô, cô quay đầu lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen đen láy mà hàm chứa ý cười. Qua Nhiên! Khúc ca thứ 10 Ánh mắt kia, băng lãnh như sương, làm lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo. Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Tề Miểu đến trường lên lớp đều biến thành một chuyện thật là đau khổ giày vò. Hoa Vân Phi nói với cô là cho cô thời gian suy nghĩ, anh ta xác thật là không có nói hai lời, nhưng là chỗ ngồi của anh ta là ở sau chỗ ngồi của cô, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đưa lưng về phía anh ta, Tề Miểu cũng có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú nóng bỏng của anh ta. Xem như cô có thể triệt để cảm nhận được ý nghĩa của câu như ngồi trên đệm châm. Chuyện như vậy cứ thế trôi qua một tuần, cô thật sự chịu không nổi, nên sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì quyết định viết một bức thư cho Hoa Vân Phi, nội dung đại khái là nói anh ta là một nam sinh không tệ, nhưng là hiện tại cô chỉ muốn học tập thật tốt, không muốn yêu đương sớm như vậy, hy vọng hai người có thể duy trì quan hệ bạn bè bình thường giống như trước đây . Diễn đạt như vậy đem lời từ chối của cô diễn đạt hết sức rõ ràng, hơn nữa cũng đủ uyển chuyển, không đến mức làm bị thương lòng tự trọng của anh ta. Giữa trưa, sau khi tan học, thừa dịp trong phòng học không có ai, cô lén lút đặt bức thư vào giữa ngăn kéo của anh ta. Buổi chiều lại đi đến trường học, Hoa Vân Phi đã đọc xong bức thư ấy, đang nằm bò ở trên bàn ngẩn người. Mãi cho đến buổi tối, học xong tự học, anh ta đều rầu rĩ không vui, không có nói một câu, bạn học ngồi cùng bàn còn tưởng anh ta ngã bệnh. Sáng ngày thú hai, ở trong ngăn kéo của Tề Miểu xuất hiện một tờ giấy nho nhỏ, phía trên chỉ có bốn chữ Như cậu mong muốn. Hoa Vân Phi không có dây dưa Tề Miểu. Nhưng là bọn họ cũng trở nên lúng túng là việc không thể tránh khỏi. Mỗi ngày, Tề Miểu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta như có như không rơi vào trên thân mình. Bạn bè của Hoa Vân Phi cũng biết anh ta bị cô từ chối, có bất bình giùm anh ta, nói cô cao ngạo không biết suy xét, từng người ở trước mặt cô nói mất lời hay ho giùm anh ta, hi vọng cô suy nghĩ thêm một chút nữa. Ngay cả Nghiêm Mạt Mạt nghe nói cũng đối với Tề Miểu nói “Hoa Vân Phi là người rất tốt a, tại sao không đồng ý với cậu ta?” Tề Miểu có chút buồn bực. Cô bất quá là từ chối Hoa Vân Phi mà thôi, tại sao tất cả mọi người cảm thấy cô giống như là phạm vào cái sai lầm gì lớn lắm vậy. Anh ta rất tốt, nhưng cô đối với anh ta một chút cảm giác cũng không có, hơn nữa quả thật là cô cũng không có dự định yêu đương khi đang học trung học, thì làm sao cô có thể đồng ý với anh ta? Mới đầu, cô có cảm giác thật sự có lỗi với Hoa Vân Phi, cho rằng mình phụ lòng một tấm chân tình của anh ta. Nhưng là thời gian lâu dài, anh ta cứ ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt bị cô làm tổn thương, bộ dáng uất ức không vui, hơn nữa các bạn học lại nói ra nói vô, cô bắt đầu cảm thấy phiền. Anh ta thích cô, nhưng đó là cảm giác của một mình anh ta, cũng không có nghĩa là đối với cô ban cái gì ân điển hết. Cô không thích anh ta, cũng là cảm giác của cô, cô không thấy có cái gì có lỗi với anh ta. Chỉ vì không thể cho anh ta chán nản khổ sở, cho nên miễn cưỡng chính mình và anh ta ở một chỗ sao? Như thế thì cô sẽ có lỗi với chính bản thân mình, cô không có vĩ đại như vậy. Sự buồn bã của Hoa Vân Phi thể hiện thật quá rõ ràng, lên lớp thì học hành không tập trung, thầy chủ nhiệm nhìn không nổi nữa, chia ra nói chuyện với anh ta và Tề Miểu. Tất nhiên hai người cũng sẽ không nói thật với thầy giáo, mà thầy chủ nhiệm cũng không phải là đứa ngốc, sau cuộc nói chuyện đó liền đem vị trí của bọn họ tách ra xa, cự ly cũng xa cách khoảng mấy bàn. Tề Miểu thở phào nhẹ nhõm thật sâu, vô cùng cảm kích thầy chủ nhiệm đã ra quyết định rất sáng suốt này . Yên lặng một thời gian ngắn, Hoa Vân Phi cũng dần dần bước ra từ trong đoạn thất tình , đem tất cả tinh lực mà mình có được trút hết vào trong đại hội thể dục thể thao do trường tổ chức vào tháng 11 này. Năm nay, Tam Trung vì thay đổi tình trạng thể lực yếu ớt của những năm trước, đem đại hội thể dục thể thao làm rất là long trọng, mới tăng thêm rất nhiều hạng mục mà năm trước không có. Lớp của bọn Tề Miểu là ban khoa học tự nhiên thuộc lớp trọng điểm, trừ Hoa Vân Phi ra, nam sinh nữ sinh đều là những mũi nhọn chỉ chuyên tâm vào trong biển sách không quan tâm chuyện bên ngoài mà thôi, khi mà báo danh tham gia thi đấu thì rất ít người. Tề Miểu khi học cấp 1 cùng cấp 2 thì rất thích đánh cầu lông, dưới sự giựt dây của Nghiêm Mạt Mạt thì báo danh hạng mục đánh đơn môn Cầu lông , không nghĩ tới nữ sinh của những lớp khác thế nhưng đều đặc biệt yếu, cô đi thẳng đến vòng trong tiến vào trận chung kết. Càng làm cho cô bất ngờ chính là, đối thủ của cô ở trận chung kết là Lâm Tử Thanh – người mà lên năm 2 chọn đi ban khoa học xã hội thuộc lớp trọng điểm. Trước khi vào sân , Lâm Tử Thanh cười díp mắt đối với Tề Miểu nói “Tề Miểu, chúng ta cố gắng đánh tốt, người thắng bắt buộc phải mời khách nga” Tề Miểu cười đáp lễ “Không thành vấn đề.” Đặc biệt đến đây để cổ vũ cho chị em tốt Nghiêm Mạt Mạt trêu ghẹo Phương Đồng đứng một bên, ” Cậu là bạn học cùng lớp của Miểu Miểu, Tử Thanh là bạn gái của cậu, một hồi cậu quyết định cổ vũ cho ai a?” Phương Đồng cười cười “Quan trọng nhất là tình hữu nghị, thi đấu chỉ xếp thứ hai, ai thắng cũng có thể .” Lời bức xức của người Edit xạo quần Chiều hôm đó lớp năm 2 chỉ có trận thi đấu này, không những có hai giáo viên và học sinh của hai lớp vây quanh ở ngoài sân , trận đánh đơn cầu lông bên nữ của hai đại tài nữ cộng mỹ nữ cũng hấp dẫn rất nhiều học sinh lớp khác thậm chí năm khác ý là khác năm 2= năm 3 hoặc năm 1 đến xem so tài. Nhóm bạn bè của Lâm Tử Thanh , Phương Đồng là nhóm Qua Nhiên, Phùng Minh Huy cũng đều tới. Người xem phân ra hai phe cánh, bạn học cùng lớp của Tề Miểu đứng ở phía sau lưng cô, bạn học cùng lớp của Lâm Tử Thanh thì đứng ở phía sau lưng cô ấy, còn những người khác xem náo nhiệt ví dụ như Nghiêm Mạt Mạt, Phương Đồng thì đứng ở chính giữa. Là bạn của Lâm Tử Thanh, Qua Nhiên tất nhiên là cùng nhóm của Phùng Minh Huy đứng ở sau lưng Lâm Tử Thanh. Anh hôm nay mặc một bộ quần áo thể dục màu lửa đỏ, đứng ở trong nhóm người thật vô cùng bắt mắt, Tề Miểu muốn không chú ý đến anh cũng khó khăn. Xa xa nhìn anh, sự vui sướng khi được vào trận chung kết ngay tức thì biến mất không còn dấu tích, trong tim chỉ còn lại cảm giác xót xa mất mác. Cho dù là thành tích học tập, tướng mạo vóc dáng, hay là trận cầu lông lúc này, cô đều đứng ở thế đối nghịch với Lâm Tử Thanh, nhưng là những thứ đó đều không phải là thứ cô để ý. Ở trong mắt Qua Nhiên, cô ngay cả một sợ tóc của Lâm Tử Thanh đều thua kém, cô cùng trời xanh, lục địa không có khác nhau chút nào, cô chỉ là một bối cảnh không liên quan, không quan trọng, một người bạn của bạn không có chút liên quan gì. Người khiến anh ngóng nhìn thật chăm chú vĩnh viễn chỉ có một mình Lâm Tử Thanh mà thôi. “Tề Miểu, cố gắng lên——” ở bên ngoài sân chợt có một nam sinh trung khí mười phần hét lên. ôi xúc động thay, chỉ có anh thôi, sao không chịu anh ấy , chịu yêu thầm chi cho khổ hic Tề Miểu quay đầu, thấy Hoa Vân Phi. Anh ta đang vẫy một lá cờ nhỏ, trên mặt u sầu ở đoạn thời gian trước hiện nay đã không còn, lại còn lộ ra nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, thấy cô quay đầu, mặt của anh hiện lên một chút ửng đỏ, lại hô một tiếng, “Tề Miểu, cố gắng lên——-“ Tuy rằng Tề Miểu đối với anh ta không có cảm giác đặc biệt nào hết, thậm chí có một chút phiền chán bộ dáng bị thương của anh ta sau khi bị cô từ chối, nhưng mà giờ khắc này, đoán được anh ta đã vứt bỏ tất cả những tâm tình cá nhân vì mình mà cổ vũ, trong lòng cô quả thật rất cảm động. Những người cùng lớp học của bọn họ thấy vậy một lát sau thì cười rộ lên , cũng học theo anh ta đồng thanh hét lên “Tề Miểu, cố gắng lên, Tề Miểu, cố gắng lên —— “ Ấm áp trong lòng Tề Miểu chậm rãi hoà tan, ép buộc mình xem nhẹ ánh mắt Qua Nhiên đang rơi vào trên người Lâm Tử Thanh, xem nhẹ những tiếng cổ vũ anh làm vì Lâm Tử Thanh, chuyên chúc bắt đầu làm nóng người. Trận đấu rất nhanh liền bắt đầu. Đây không phải là lần đầu tiên Tề Miểu cùng Lâm Tử Thanh đánh cầu cùng nhau, trước kia lúc học cấp 2, Nghiêm Mạt Mạt hay thường xuyên lôi kéo hai người bọn cô còn có một nữ sinh học khác lớp đi sân vận động đánh đôi. Cho nên, các cô đối với ưu khuyết điểm cùng thói quen đánh cầu của đối phương đều rất rõ ràng. Tề Miểu phát cầu trước, đường đi của trái cầu khi đáp trả cũng rất lắt léo, đáng tiếc thể lực chưa đủ tốt, Lâm Tử Thanh thể lực thì tốt, nhưng kỹ thuật đánh cầu lại kém Tề Miểu một chút. Sở trường của bên này vừa vặn là khuyết điểm của bên kia . Lâm Tử Thanh đánh cầu vừa cao vừa xa làm Tề Miểu chạy tới chạy lui ở đường biên, lợi dụng điều này làm tiêu hao thể lực của cô, Tề Miểu thì sử dụng động tác giả một hồi đánh cầu đến trước lưới, một hồi thì đập cầu, biến hoá tương đối nhiều. Hai người thế lực ngang nhau, trận đấu tiến hành vô cùng quyết liệt. Ván đầu tiên, Tề Miểu thắng, ván thứ hai, Lâm Tử Thanh thắng. Nghỉ ngơi 3 phút, ván đầu quyết định bắt đầu, người ủng hộ của cả hai bên cổ vũ reo hò cũng bắt đầu trường kỳ kháng chiến ý ở đây là cổ vũ kéo dài ra, giống như cổ vũ , hét hò chừng nào không còn cảm giác của cái cổ họng thì thôi =.=. “Tề Miểu, cố gắng lên —— “ “Lâm Tử Thanh, cố gắng lên —— “ Vì cứu một trái cầu bị đánh đến đường biên, Lâm Tử Thanh bay nhào về phía ngoài, trái cầu thì đã đánh trả được, nhưng cả người cô ấy lại hung hăng ngã xuống đất, hai khuỷu tay, hai bàn tay cùng với chỗ đầu gối nháy mắt đều bị chà rách da, rướm ra tơ máu. Ba —— Cùng lúc đó, trái cầu mà cô ấy đánh trả bị mắc vào lưới, phạm vi qua lưới chưa đủ. Trọng tài tuyên bố, Tề Miểu thắng hai trong ba ván, đoạt quán quân đánh đơn nữ năm 2. “Tề Miểu, cậu thật lợi hại!” “Quá tuyệt vời, quả nhiên không làm cả lớp chúng ta thất vọng!” ….. Ở trong những tiếng chúc mừng hết sức nhiệt liệt đó, Tề Miểu đi về phía Lâm Tử Thanh đang được Phương Đồng cùng Mạc Hiểu Tĩnh đỡ lên, lo lắng hỏi cô ấy “Cậu có sao không?” Những chỗ bị thương rất đau, nên Lâm Tử Thanh cười rất miễn cưỡng, “Không có sao, chúc mừng cậu…” “Cảm ơn…” Nói xong câu đó, Tề Miểu không biết nên nói cái gì cho phải. “Chúc mừng cậu, Tề Miểu” Bạn gái bị thương, sắc mặt Phương Đồng có chút khó coi, “Bọn mình bây giờ muốn đi phòng y tế, phiền toái nhường một chút.” Tề Miểu vội vàng tránh đường. Bọn Qua Nhiên cùng đi theo Phương Đồng cùng Lâm Tử Thanh đi đến phòng y tế, đám người vây xem cũng bắt đầu tản đi, Tề Miểu đến bục của người chủ trì để nhận lĩnh thưởng, đối với từng người chúc mừng mình mà cảm ơn, sau đó trầm mặc cầm cúp, áo khoác cùng vợt rời đi sân vận động, đi về phía nhà mình. Nghiêm Mạt Mạt đi theo bên cạnh cô, quan sát sắc mặt của cô một hồi, vụng về an ủi “Miểu Miểu, cậu không cần áy nãy nữa, Tử Thanh bị thương là tại cậu ấy quá muốn thắng nên tất nhiên là phải nhào ra đỡ a…..” Tề Miểu vấn không nói lời nào. Nghiêm Mạt Mạt có chút bực bội lại nói “Phương Đồng làm gì dùng cái giọng điệu như thế nói chuyện với cậu, cậu lại không cố ý hại Tử Thanh bị thương, trước đó còn nói cái gì là thi đấu chỉ xếp thứ hai, quan trọng nhất là tình hữu nghị, thật là…..” Tề Miểu rốt cục có một chút phản ứng, thở dài nói “Cậu đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy đau lòng Lâm Tử Thanh, cho nên mới đối với mình có chút bực dọc” Cô thật sự để ý chính là thái độ ngay lúc đó của Qua Nhiên, lúc mà Lâm Tử Thanh ngã sấp xuống, ở trong tiếng kinh hô của không ít người, cô nghe được Phương Đồng hô to lên tên của bạn gái, cô cũng chú ý tới Qua Nhiên đã bước ra một bước muốn tới đỡ Lâm Tử Thanh lên, nhưng mà Phương Đồng đã chạy đến trước anh một bước, anh đành phải nắm chặt hai đấm, gắt gao ức chế mình, nhưng ánh mắt của anh lại bán đứng những suy nghĩ bên trong, là lòng như lửa đốt như thế nào, là đau lòng như muốn nứt ra như thế nào. Anh và bọn Phương Đồng cùng nhau đưa Lâm Tử Thanh vào phòng y tế, khi đi qua bên người Tề Miểu, anh nhàn nhạt nhìn cô một cái. Nỗi bức xúc của người edit tức quá, mợ ~ >”< Ánh mắt kia, băng lãnh như sương, làm lòng cô hoàn toàn lanh lẽo. Đến tột cùng thì trận cầu đáng nhớ này chỉ là một trận đấu cầu bình thường , cho dù Tề Miểu quả thật có ghen tị với Lâm Tử Thanh, ghen tị tới mức điên lên luôn, nhưng là cô không có một chút ý nghĩ nào muốn hại cô ấy bị thương nha, cô không thẹn với lương tâm. Phương Đồng trút giận sang cô, cô có thể hiểu được. Nhưng mà, tại sao Qua Nhiên cũng đối với cô như thế?! Vốn cho rằng đem tràn đầy tình cảm ẩn sâu vào trong lòng, vĩnh viễn không được người trong lòng một phút một giây nào chú ý đã là chuyện đau khổ nhất rồi, lại chưa từng nghĩ đến, cô lại sẽ có một ngày bởi vì Lâm Tử Thanh mà bị anh căm hận. Ca khúc Anh Là ? do ca sĩ UMIE thể hiện, thuộc thể loại Rap Việt. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát anh la ? mp3, playlist/album, MV/Video anh la ? miễn phí tại Lời bài hát Anh Là ? Nhạc sĩ UMIE Lời đăng bởi Người là nắng khe chiếu lướt qua trong lòng em khiến trái tim em rộn ràng Người đợt gió cuốn trôi đến đây bên cạnh em xua tan đi những bóng đêm Cause I love you, I love you, tình ta như ngàn mùa đá hoa Dẫu cả bao giờ em vẫn ở đây cùng anh ta vượt qua gian khói Người đứng bên em như là mơ và ngọt ngào, giống như trong bài thơ Người kéo ích những bình yên đến đây bên em, bên em với tôi Là ánh trăng xua tan màn đêm, cô đơn và giấc êm lên những tàn mây Xua tan đêm đen, xua tan đêm đen quanh em, oh babe Ê, anh là ai? Từ đâu phải qua đây? Babe, chắc là Iron Man từ Marvel No, hay là Superman from Galaxy Anh là trình thơ đến từ Wonderland You are so cute, this song so chill You that's my name, remember please Cause I love you, I love you, tình ta như ngàn mùa đá hoa Dẫu cả bao giờ em vẫn ở đây cùng anh ta vượt qua gian khói Người đứng bên em như là mơ và ngọt ngào, giống như trong bài thơ Người kéo ích những bình yên đến đây bên em, bên em với tôi Người đứng bên em như là mơ và ngọt ngào, giống như trong bài thơ Người kéo ích những bình yên đến đây bên em, bên em với tôi Là ánh trăng sôi tâm màn đêm cô đơn và giấc thêm lên như tầng mây Sôi tâm đêm nắng, sôi tâm đêm đêm quanh em thấu tiếc You are so cute, this song so chill You that's my name, remember please I love you, tình ta như ngàn mùa đá hoa Dẫu cả bao giờ em vẫn ở đây cùng anh ta vượt qua gian khói Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

anh là bài hát trong lòng em